Giỏ hàng

GIÂY PHÚT ĐẾ CHẾ NGA SỤP ĐỔ

Vào ngày 2 (tức ngày 15 theo Công lịch) tháng 3 năm 1917, Sa hoàng Nga Nicolas II đã thoái vị nhường ngôi cho con trai (Thái tử Alexay Nicolaevich) với Hoàng đệ (Đại công tước Mikhail Alexandrovich) nhiếp chính, đây trở thành một trong những sự kiện quan trọng nhất Cách mạng Tháng Hai năm 1917 và toàn bộ lịch sử nước Nga thế kỷ XX.

Chân dung Hoàng đế Nicholas II. Nga, cuối XIX - đầu thế kỷ XX.

Từ hai giờ đến ba giờ chiều, Tổng tư lệnh Mặt trận phía Bắc – tướng Ruzsky đến bái kiến Sa hoàng cùng với các tướng Danilov và Savvich, mang theo bức điện của Bộ Tổng tham mưu. Nicolas II yêu cầu các tướng lĩnh có mặt bày tỏ quan điểm. Tất cả đều đồng ý việc Sa hoàng thoái vị.

Vào khoảng ba giờ chiều, Sa hoàng quyết định thoái vị để nhường ngôi cho Thái tử với Đại công tước Mikhail Alexandrovich nhiếp chính. Ngay sau đó, ông viết một bức điện tín cho tướng Alexeev: “Để cứu rỗi và mang lại bình yên, lợi ích cho nước Nga yêu dấu đang lúc lâm nguy, trẫm sẵn sàng thoái vị nhường ngôi cho con trai. Trẫm hạ chỉ cho các khanh trung thành và tận tụy phục vụ Hoàng đế mới. NICOLAS.”

Chân dung người thừa kế - Sa hoàng Alexei Nikolaevich. Nga, 1917.

Chân dung Đại công tước Mikhail Alexandrovich. Nga, 1914-1916.

Một người trực tiếp tham gia sự kiện, tướng Savvich mô tả việc thông qua quyết định của Sa hoàng như sau: “Khi tướng Ruzsky lần đầu tiên tấu trình Sa hoàng các bức điện tín và phân tích tình hình rằng bây giờ chỉ còn một cách để cứu nước Nga và triều đại Romanov là Sa hoàng thoái vị, nhường ngôi cho Thái tử. Hoàng thượng trả lời:

  • Trẫm không chắc đây có phải là ý nguyện của tất cả thần dân hay không?

Lúc đó, tướng Ruzsky trịnh trọng tấu trình:

  • Thưa Hoàng thượng, tình hình hiện nay không kịp phân tích được nữa, các sự kiện đang diễn biến rất nhanh và đại cục đang xấu đi từng phút nên bất kỳ sự chậm trễ nào đều dẫn tới vô số thảm họa... Thần khẩn xin Hoàng thượng tham vấn ý kiến chư tướng, cả hai đều vô cùng trung trinh và chính trực.

Hoàng thượng quay sang nhìn chúng tôi:

  • Thôi được, nhưng các khanh hãy nói thật lòng mình...

Danilov không thấy còn cách nào khác để thoát khỏi tình huống nguy khốn này, ngoại trừ việc chấp nhận đề nghị của Chủ tịch Duma Quốc gia. Hoàng thượng quay sang tôi, hỏi:

  • Cả khanh cũng nghĩ vậy sao?

Tôi lo sợ khủng khiếp, trả lời trong nghẹn ngào:

  • ... Thần trước nay là người bộc trực, và giờ đây hoàn toàn ủng hộ suy nghĩ của tướng Danilov.

Một sự im lặng bao trùm tới hai phút. Hoàng thượng cúi đầu suy ngẫm. Rồi Người đứng dậy và nói:

  • Trẫm đã quyết định. Trẫm thoái vị.

Lúc ấy Hoàng thượng làm dấu thánh. Chúng tôi cũng vậy.”

Theo hồi ký của tướng Danilov: “Phút giây đó vô cùng thiêng liêng. Hoàng thượng ôm lấy tướng Ruzsky và ấm áp nắm tay chúng tôi, rồi lê bước chậm chạp rời đi.”

back to top